Suy Niệm Lời Chúa | Thứ Năm Tuần III Mùa Vọng | Lc 1,5-25 | Phút Cầu Nguyện

SUY NIỆM LỜI CHÚA
THỨ NĂM TUẦN III MÙA VỌNG

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca (1,5-25)

5 Thời vua Hê-rô-đê cai trị miền Giu-đê, có một vị tư tế thuộc nhóm A-vi-gia, tên là Da-ca-ri-a; vợ ông tên là Ê-li-sa-bét cũng thuộc dòng tộc tư tế A-ha-ron. 6 Hai ông bà đều là người công chính trước mặt Thiên Chúa, sống đúng theo mọi điều răn và mệnh lệnh của Chúa, không ai chê trách được điều gì. 7 Nhưng họ lại không có con, vì bà Ê-li-sa-bét là người hiếm hoi, và cả hai đều đã cao niên.

8 Vậy một ngày kia ông Da-ca-ri-a đang lo việc tế tự trước nhan Thiên Chúa khi đến phiên của nhóm ông. 9 Theo tục lệ của hàng tư tế, ông đã trúng thăm được vào dâng hương trong Đền Thờ của Đức Chúa. 10 Trong giờ dâng hương đó, toàn thể dân chúng cầu nguyện ở bên ngoài.

11 Bấy giờ một sứ thần của Chúa hiện ra với ông, đứng bên phải hương án. 12 Thấy vậy, ông Da-ca-ri-a bối rối, và phát sợ. 13 Nhưng sứ thần bảo ông: “Này ông Da-ca-ri-a, đừng sợ, vì Thiên Chúa đã nhận lời ông cầu xin: bà Ê-li-sa-bét vợ ông sẽ sinh cho ông một con trai, và ông phải đặt tên cho con là Gio-an. 14 Ông sẽ được vui mừng hớn hở, và nhiều người cũng được hỷ hoan vì con trẻ chào đời. 15 Vì em sẽ nên cao cả trước mặt Chúa. Em sẽ không uống rượu và thức có men. Em sẽ được đầy Thánh Thần ngay khi còn trong lòng mẹ. 16 Em sẽ đưa nhiều con cái Ít-ra-en về với Đức Chúa là Thiên Chúa của họ. 17 Được đầy thần khí và quyền năng của ngôn sứ Ê-li-a, em sẽ đi trước mặt Chúa, để đưa tâm hồn cha ông quay về với con cháu, để làm cho tâm tư kẻ ngỗ nghịch lại hướng về nẻo chính đường ngay, và chuẩn bị một dân sẵn sàng đón Chúa”. 18 Ông Da-ca-ri-a thưa với sứ thần: “Dựa vào đâu mà tôi biết được điều ấy? Vì tôi đã già, và nhà tôi cũng đã cao niên”. 19 Sứ thần đáp: “Tôi là Gáp-ri-en, hằng đứng chầu trước mặt Thiên Chúa, tôi được sai đến nói với ông và loan báo Tin mừng ấy cho ông. 20 Này đây ông sẽ bị câm, không nói được, cho đến ngày các điều ấy xảy ra, bởi vì ông đã không tin lời tôi, là những lời sẽ được ứng nghiệm đúng thời đúng buổi”. 21 Dân chúng đợi ông Da-ca-ri-a, và lấy làm lạ sao ông ở lại trong cung thánh lâu như thế. 22 Lúc đi ra, ông không nói với họ được, và họ biết là ông đã thấy một thị kiến trong cung thánh. Còn ông, ông chỉ làm hiệu cho họ và vẫn bị câm.

23 Khi thời gian phục vụ đã mãn, ông trở về nhà. 24 Ít lâu sau, bà Ê-li-sa-bét vợ ông có thai, bà ẩn mình năm tháng. 25 Bà tự nhủ: “Chúa đã làm cho tôi như thế đó, khi Người đoái thương cất nỗi hổ nhục tôi phải chịu trước mặt người đời”.

SUY NIỆM

Chúng ta hãy tưởng tượng nếu Tổng lãnh thiên thần Gabriel hiện ra với chúng ta, điều này sẽ như thế nào? Tổng lãnh thiên thần Gabriel - Đấng hằng hầu cận bên Thiên Chúa Ba Ngôi Chí Thánh - hiện ra với chúng ta và đưa ra những thông điệp có tầm quan trọng vô cùng với chúng ta và cả nhân loại, chúng ta sẽ phản ứng như thế nào? Nếu chúng ta là Dacaria, chúng ta có tin Tổng lãnh thiên thần Gabriel không? Hay chúng ta sẽ nghi ngờ? Mặc dù có thể không có cách nào để biết câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng sẽ rất hữu ích khi suy ngẫm về sự thật khiêm tốn mà chúng rất có thể đã nghi ngờ. Cần có sự khiêm tốn thực sự để thừa nhận khả năng nghi ngờ này.

Tin mừng hôm nay thuật lại việc ông Dacaria đã trúng thăm được vào nơi thánh của đền thờ Giêrusalem để dâng hương cho Thiên Chúa. Đang khi ông dâng hương, thiên thần đã hiện ra đứng bên hữu hương án và nói với ông: “Này ông Dacaria đừng sợ, vì Thiên Chúa đã nhậm lời ông cầu xin: bà Elizabeth vợ ông sẽ sinh cho ông một đứa con trai, và ông phải đặt tên cho con là Gioan”. Thiên thầnđã xác quyết là lời cầu xin có được một người con của ông đã được Thiên Chúa nhậm lời. Không những thế, Thiên thần còn giải thích thêm về tương lai của trẻ nhỏ này khi nói: “Con trẻ này sẽ nên cao cả trước mặt Chúa… được đầy Thánh Thần… sẽ đưa nhiều con cái Israel về với Đức Chúa là Thiên Chúa của họ…”. Đúng ra khi nghe tin vui này, tâm trạng của ông Dacaria sẽ vui sướng và tạ ơn Chúa. Thế nhưng Tin mừng thuật lại rằng: sau khi nghe tin mừng này, Dacaria không những không có vẻ gì là vui mừng sung sướng, mà ông lại đã gặng hỏi lại thiên thần: “Dựa vào đâu mà tôi biết được được điều ấy? Vì tôi đã già, và nhà tôi cũng đã cao niên”. Lời đáp của Dacaria làm ta có cảm giác ông không vui gì trước một tin thực sự đáng vui. Ông tỏ ra nghi ngờ trước lời loan báo của sứ thần, thậm chí có vẻ như ông đang khó chịu và muốn thách thức Thiên Chúa khi nói: “Dựa vào đâu mà tôi biết được điều ấy?”. Đây là điều không thể theo logic của con người. Vấn đề đặt ra ở đây là: Lý ra là ông đã phải vui mừng nhưng tại sao ông lại không vui khi nhận được tin vui, hơn nữa lại còn nghi ngờ và như muốn thách thức Thiên Chúa? Điều gì đã tác động làm cho Dacaria có một tâm trạng cũng như những lời nói lạ thường đến như thế?

Thông thường mỗi khi chúng ta xin Chúa điều gì, và rồi không lâu sau đó mình được như sở nguyện, chúng ta chắc chắn sẽ vui khôn tả. Vậy tại sao Dacaria lại không vui khi nhận được chính ơn mà ông đã hằng nài nỉ van xin Chúa? Có lẽ là do điều này: dường như khi ấy trong lòng ông không còn tin Chúa nhậm lời ông nữa, dường như khi ấy trong lòng ông niềm hy vọng đã nguội lạnh. Với tuổi đời mỗi ngày lại càng chất chồng trên cuộc đời của ông và vợ ông: 40, 45, 50, 55, 60… Điều dường như đã khiến ông không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Có thể nói, với Dacaria lúc ấy, thời gian dành cho sự kiên nhẫn nơi ông đã chấm hết. Ông không còn muốn tin nữa, ông không còn muốn hy vọng nữa. Vị chát đắng đang gặm nhấm niềm tin vào lời cầu xin có một người con.

Chúng ta cũng như ông Dacaria rất có thể nghĩ rằng: Giá như Chúa ban cho ông có một người con ngay khi cầu xin Chúa, ngay lúc ông còn đang háo hức đợi chờ thì có tốt hơn không! Sao Chúa lại quá ư chậm trễ như vậy! Chúng ta biết rằng mọi ân sủng của Thiên Chúa đều nằm trong nhiệm cục cứu độ. Nếu Chúa ban cho Dacaria có con ngay khi ông còn đang háo hức đợi chờ thì có thể ông sẽ rất vui, nhưng niềm vui đó sẽ ngắn ngủi và chỉ dừng lại ở gia đình ông. Nhưng sứ mệnh tiền hô cho Đấng Cứu Thế của Gioan sẽ không được ứng nghiệm. Và như thế khi Đấng Cứu Thế đến, rất có thể nhiều người sẽ không biết để đón nhận.

Đọc lại kinh nghiệm đức tin của Dacaria, chúng ta cũng xin Chúa cho chúng ta không bao giờ mất niềm tin vào Chúa, nhưng luôn biết kiên nhẫn để nhận ra và sống thánh ý Chúa mỗi ngày, mặc dầu rất nhiều khi ý Chúa muốn lại không hề giống ý chúng ta xin. Điều quan trọng là xin cho chúng ta luôn vui mừng khi biết rằng mình đang sống thánh ý Chúa.

©2020 - GIÁO XỨ HƯNG VĂN. All rights reserved.